Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Ta đâu ham hố thắng thua. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Cháu mai sau là chúa sợ vợ. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.