Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.Có phải tôi nói đâu.Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy.Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế.Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.Tôi cười khùng khục trong họng.Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.