Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.
Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Thế đã là tốt lắm rồi.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Lát sau tôi lẻn xuống. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.
Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Bây giờ là 12h26 đêm. Cũng có hôm ngủ khá say.
Không gì tự nhiên mất đi. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ.
Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau.