Tại sao vậy? Thì đây: Một lần tôi hỏi giáo sư William Lyon Phelps ở Đại Học đường Yale về điều ấy. Sau cùng một buổi tối khốn đốn kia, tôi lết về phòng ngủ, bụng nghĩ về lần này chót đây. Họ là những người Anh đầu tiên tới Nam cực.
Bỗng nhiên, ông Brandwine đứng phắt dậy, gạt chai sữa cho rơi mạnh vào chậu sứ rửa tay mà la lớn lên rằng: "Đừng có than tiếc chỗ sữa đổ" [16]. Như vậy có thể gặp được dịp may là viên đô đốc Nhật bận việc quá sẽ quên điều tôi đã làm. Người này kể lại với tôi rằng đô đốc nổi tam bành lên, giậm chân chửi thề, bảo tôi là quân ăm trộm, quân phản nghịch, rằng tôi đã cả gan khiêu khích quân đội Thiên Hoàng! Tôi hiểu như vậy nghĩa là gì rồi.
Bà viết cho tôi: "Một buổi tối, chuông điện thoại reo. "Tôi theo quy tắc đó liền và luôn từ bấy tới nay. Chao ôi! Vậy mà đã có những kẻ điên bỏ mỗi năm sáu tỷ Mỹ kim để cá ngựa, nghĩa là sáu lần số quốc trái của Mỹ năm 1910!
Rồi anh đi du lịch với tinh thần của ông già Omar trong bốn câu thơ này: Tôi xin đơn cử truyện một người bán sách thất vọng, ông John R. Đừng tin họ! Chỉ có một số ít công ty lương thiện thôi.
Má tôi đi được ba năm thì ba tôi bị tai nạn mà mất. Khi viết câu này, ngó qua cửa sổ, tôi thấy trong vườn tôi, có những vết chân của con quái vật sống trong khuyết sử thời đại, in vào đá và diệp thạch. Vậy nguyên nhân của chứng thần kinh thác loạn là gì? Không ai biết được đủ hết.
Chúng ta cần cảm tưởng rằng có một quyền lực nào đó mạnh hơn ta, che chở cho ta tới sáng. Nằm trên giường, ông viết trung bình mỗi năm 1. Englert, sở dĩ đến nay còn sống là nhờ tự tìm được bí quyết ấy.
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại bạn nhiều hơn là chứng mất ngủ. Và tôi thấy phương pháp ấy công hiệu. Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh.
Mà nếu mà y nghĩ tới thì có thể rằng y đã bớt giận không la ó quát tháo nữa. Vợ con tôi khóc lóc mà tôi thì càng bị vùi sâu vào cảnh thất vọng. Biển đó tức là cảnh tình của ta.
Ông nghe tiếng kêu, chạy lại, thì đã không cứu được nữa vì bị bỏng quá nặng. Không những vậy, bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm. Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận.
Tôi sợ hoảng khi nghe một đứa bạn lớn, tên Sam White, doạ sẽ cắt lấy tai. Cứ tiếp tục như vậy hoài. Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm.