Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế.Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.Nó cũng không thích tôi lắm.Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé.
