Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Và cũng thật dễ hiểu. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Nháy: Chiều đi đá bóng. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.
Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm.
Con nó thì sinh ra trong đó. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục. Mệt và không thích thú.
Cần quái gì sự thật và lí do. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.