Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.Giọng mẹ bắt đầu ướt.Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.Lúc đó, tôi trống rỗng.Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ.Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.
