Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.Cái giấc mơ của mình không mất.Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.Có người cười toe toét.Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
