Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy.Mà không xuyên sang tai bên kia.Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.Và thế là xảy ra những thảm trạng.Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.Nhưng mưa dầm thấm lâu.Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
