có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Chắc hôm nay có việc gì. Chứ không phải hắn leo lên giời.
Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.
Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Vậy thì nó là một giấc mơ. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Nhà văn quì bên giường vợ.
Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.