Nó hoàn toàn tự động, hoàn toàn bất thức.Tôi không đồng ý rằng thân xác cần phải chết đi.Bạn không muốn cảm nhận cái bạn đang cảm nhận được.Đôi khi tôi gọi những thứ đó là bi kịch.Nhưng bạn chớ nản lòng.Không có nó, có lẽ chúng ta chỉ là một loài động vật nào khác thôi.Bạn không bao giờ đánh mất nó được, và nó cũng không thể rời bỏ bạn được.Bạn đã cố tình nắm lấy một phần nhỏ trong một tiến trình động, một vũ điệu phân tử, và biến nó thành một thực thể cá biệt.Sự hiểu biết như thế là tới cần thiết bởi vì trừ phi bạn biết cách nhận thức ra được cái giả lập vốn là hư ngụy – chứ không phải là bạn – thì không thể nào có được sự chuyển hóa lâu dài, và bạn sẽ luôn luôn kết thúc bằng việc thu mình lại để rúc vào ảo tưởng và vào một dạng đau khổ nào đó.Sự lành mạnh – của ý thức tỏ ngộ – chỉ có thể đến với thế giới này thông qua bạn.
