Một ngày kia, khi tôi thừa nhận rằng mình chỉ có thể ảnh hưởng đến người khác chứ không thể "kiểm soát" được họ, tôi sẽ cảm nhận được một cảm giác tự do.Dành thời gian tìm hiểu sự yếu đuối ẩn sau hành vi của người khác, và sự phức tạp của từng tình huống sẽ cho phép chúng ta bắt đầu một sự tha thứ.Được nửa bài, cô giáo bước đến chỗ tôi và đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi.Chúng ta phải làm việc bằng sự tôn trọng đối với những quy luật tự nhiên và điều tốt đẹp vốn có sẽ hiện ra từ bản chất sự việc.Chúng ta phải là "người kiểm định chất lượng" cho chính tâm trí chúng ta.Càng khiêm nhường bao nhiêu, càng tự trọng bấy nhiêu.Chuyện gì xảy ra không quan trọng bằng cách chúng ta phản ứng với nó như thế nào.Với sự tách biệt, mọi thứ giữ được quân bình.Chúng ta sống cùng nhau và cùng san sẻ với nhau những thuận lợi.Những ý nghĩ của tôi giờ đây chậm hơn.
