Ngôn ngữ điệu bộ là như thế.Tôi quen biết gia đình Bob Woolf khá lâu và luôn giữ một mối quan hệ thân thiết.Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng.Trong lúc ngẫu hứng, Jack đã kể cho tôi nghe về cuộc buôn bán đầu tiên của ông ấy.Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc.Như họ đã từng là những viên ngọc sáng chói ra sao, con cái của họ thành đạt thế nào… Ở tang lễ, bạn không cần quá băn khoăn trăn trở mình nên nói những gì.Jim hơi lúng túng có vẻ không hiểu, anh ấy cám ơn lại tôi rồi ra về.Làm sao họ biết điều này? Vì tôi luôn giới thiệu xuất xứ của mình với họ.Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo.Ba tuần sau, điện thoại reo.
