Fresex

Thử thách bốc lửa đàn ông trên chuyến tàu điện cuối

  • #1
  • #2
  • #3
  • Câu chuyện có vẻ như vầy. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.

    Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Cái giấc mơ của mình không mất. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.

    Không có chim non ở trong. Đừng lỡ nhiều là được. Chỉ còn dòng máu là hoang dã.

    Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Viết thế đủ chưa nhỉ.

    Tôi làm trong năm phút. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh.

    Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.

    Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.

    Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.

    Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.

    Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap