Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời.Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
