Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.
Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Dừng lại vẫn là chơi. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Tôi ủng hộ cái đúng. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.