Và vợ chồng anh cũng bắt đầu có thói quen cùng đi dạo buổi tối quanh khu phố trước giờ đi ngủ. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi.
Thật là tuyệt vời, bà nên tập họp chúng lại và viết thành sách!". Buổi sáng, anh không còn phải vội vã đến văn phòng hay bận tâm lo nghĩ cho công việc như trước đây. Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên.
Giờ thì tớ phải tốn thêm hai tuần nữa để làm lại mọi chuyện. Từng bước một, họ đi sâu vào từng phần của dự án và làm rõ những thắc mắc của James. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson.
Thế nhưng tâm trạng vui vẻ của James chỉ tồn tại cho đến cuộc gặp gỡ với Josh vào ngày thứ tư. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.
Làm sao có thể thất bại được cơ chứ? Cuối cùng thì anh đã tìm ra cách làm việc thông minh hơn chứ không phải là chăm chỉ hơn. Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng. Mọi người lại thấy anh mỉm cười.
Và khi công việc không được như ý thì chính James là người phải chịu trách nhiệm sửa chữa những sai lầm ấy. Một buổi tối nọ, vì phải giải quyết một số công việc còn tồn đọng nên James lại một lần nữa để lỡ bữa tối cùng gia đình. Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được.
Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi - một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Huống chi nói đến chuyện cả tập thể và từng cá nhân trong bộ phận của tớ vượt thành tích như thời gian qua! Cậu có thể yên tâm rằng giao việc hiệu quả chính là một nghệ thuật đào tạo và phát triển năng lực con người.
Sau đó, hai anh em họ lại tiếp tục thi đỗ vào cùng một trường đại học và lại may mắn được xếp vào học chung một lớp. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc.
Nhưng càng về cuối tuần, khó khăn cốt lõi càng hiện ra rõ rệt. Anh để ý thấy nhân viên của mình cười đùa nhiều hơn. Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa.
Tớ vẫn không thể hiểu được. Rồi James lùi ra xa vài bước để đọc lại tất cả những gì anh đã viết lên tấm bảng trắng. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng.