Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Nguyên nhân thì rất khó xác định.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Hoặc: Môn này không phải học.
Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.