Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Mình được khóc cho mình. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.
Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Nói chung là tốn thời giờ.
Thi thoảng chúng bay rợp trời. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.
Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh.