Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Hắn cũng thông minh đấy chứ.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Thế đã là tốt lắm rồi.
Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Ta không phải là tên sát nhân.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên.