“Vấn đề không phải là bạn đã rơi bao xa, mà là bạn đã leo lên lại đến mức nào!” Khi Helen Hayes còn là một nữ diễn viên trẻ,cô chỉ cao có 1m52. Maznah đã điều khiển một công ty có tiếng tăm hơn cả.
Vào thời ấy có một người tên là Philip Reis là người không thừa nhận rằng Bell là người sáng chế ra điện thoại. khiêu vũ và võ thuật . Không hiểu sao cuộc hôn nhân của cô đầy nước mắt và cảnh cô đơn.
“Thật đáng kinh ngạc?”, người phụ nữ nói. Nếu không có khó khăn sẽ không có thành công nào ;nếu không có mục đích để đấu tranh chúng ta sẽ không dành được gì cả . Và ông tuyên bố rằng Bell nghiên cứu những gì ông khám quá ra và áp dụng nó để truyền âm thanh qua dây kim loại.
Tất cả phải thay đổi . Nhưng trong buổi lễ trao tặng, anh có vẻ rất buồn bã và kiệt sức. Như đã hứa, ông đã trở về giải phóng Philippin khỏi sự thống trị của Nhật bản trong chiến tranh thế giới thứ 2.
Dù sao trong chương này,tôi chỉ muốn chú trọng đến mối quan hệ tình cảm trong chừng mực nó có một tác động nào đó. Giá trị của sự thất bại giờ bắt đầu được nhiều tổ chức có tư tưởng tiến bộ đánh giá cao hơn . Với chúng tôi, câu trả lời đã quá rõ ! Tất cả chúng tôi đều giơ tay lên.
Vấn đề bây giờ là họ không có cửa hàng! Để bắt kịp sự tăng vọt của giá cả thị trường sau ngày giải phóng, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu lại từ đầu, lần này là ở ku phó buôn bán Manila. Khi cánh cửa này đóng lại, luôn có một cách cửa khác mở ra như một quy luật tự nhiên, như để cân bằng. Nghe xong, người phụ nữ lập tức đi tìm giống mù tạc thần kì ấy.
Nói cách khác, 66% sự việc vĩ đai của thế giới đều được thực hiện bởi những người đã qua tuổi 60 và tỉ lê, 35 % cao nhất là thuộc về nhóm người thất thập. Để tống khứ bà, các dù của bà đã cố gả bà nhưng không tìm ra được người nào đến cầu hôn vì bà không có của hồi môn. Liệu bạn có tôn trọng hay coi thường những người đã cố gắng và thất bại ?
Ở tuổi 28, bà phải cắt bỏ phần tử cung còn lại vì bác sĩ đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi cắt bỏ nhầm một phần tử cung của bà. Một ngày kia, ông đến hỏi ý kiến của thầy giáo về việc đi học ở nước ngoài. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Mình sao thế nhỉ?”
Một bữa nọ, “gián điệp” báo cáo một trong những điều gây tổn thương lớn nhất trong đời tôi. “Bí mật của thành công không phụ thuộc vao kết quả, vậy hãy làm hết sức mình và hãy để cho kết quả tự “chăm sóc” lấy chính nó. Ai trong xã hội chúng ta cũng biết tất cả những tinh hoa của xã hội đều được tìm thấy ở các trường đại học lớn nhưng mọi việc diễn ra như thê nào mà đại đa số bộ óc xuất sắc của chúng ta lại phục vụ cho những người mà hầu như chưa bao giờ thấy cánh cửa đại học.
Khi kết thúc buổi hội thảo, tôi đã trở thành một người khác. Điều quan trọng với bạn là phải tống khứ nỗi sợ hãi không có việc làm, hãy phân tích lời phát biểu này và bạn sẽ thấy một chân lí nào đó: Vì vậy , ở chính nơi trước kia bạn đã đưa ra những sai lầm, bây giờ bạn có thể đưa ra những lựa chọn khôn ngoan hơn và do đó có thể tránh được mọi thương tổn mà sự lựa chọn sai lầm trước kia đã mang đến cho bạn”.