Ông ngồi trên miếng gỗ có bốn bánh xe, còn tay thì chống hai khúc cây nhỏ để đẩy.Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa".Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không.Chúng ta có nhiều khả năng mà không bao giờ ta dùng tới".Ngày hôm nay tôi chăm nom đến thân thể tôi.Trong tuần đầu tiên, không những được lời mà bà còn thấy đời thú vị hơn một chút nữa.Ông lập từ đêm trước, tự hẹn mình phải bán được bao nhiêu vé bảo hiểm ngày hôm sau.L" (viết tắt những tiếng: Sai lầm của tôi).Dường như vô lý đấy.Ta hấp dẫn cái gì giống ta chứ không hấp dẫn cái gì ta cần.