Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Tua nhanh thôi, mệt rồi. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ.
Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.
Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.
Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.