Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè.
Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa.
Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.
Con nghe lời bác nào. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Bạn không mong bác đọc lắm.