Đầu óc bạn phải thấm nhuần những khả năng đẹp đẽ nó cải thiện đời bạn, những khả năng mà bạn chưa có, còn phải chinh phục nữa. Trong lúc vắng, ông bà thường nói đùa nhau. Họ cho quay một cuộn phim đem chiếu trong hàng trăm nhà buôn lớn: Những người bán hàng coi phim và hiểu ngay những điều nên làm và không nên làm trong nghề của họ.
Những thuốc dọa thai sẽ hoàn toàn bị trừ tiệt. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng").
Thi nhân Rossetti tự cho là một nhân vật quan trọng. (à, phải! Hãng ông giàu nhất, mạnh nhất. Về nghề ảo thuật, thiếu gì người biết nhiều hơn ông, nhưng ông có hai đức tính mà người khác không có:
Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp. Nếu ông không viết bài khen ông Rossetti thì biết đâu ông đã chẳng chết trong nghèo nàn và không một ai biết tới. Pullman chú ý nghe, nhưng chưa tin hẳn.
Cận thần có người can gián Hoàng đế vì lẽ không được "môn đăng hộ đối". Một bác sĩ khác, ông G. Mặt khách hàng tươi như hoa.
Nhưng quả tôi có cầu anh chàng đó cho tôi một vật, một vật vô cùng quý báu: là sự hài lòng cao thượng vì đã có một hành vi hoàn toàn không vị lợi, một hành vi nhân từ mà ta sẽ vui vẻ nhớ tới hoài. Ông ta không biết nghĩ làm sao hết. Khi một người nói "không", tất cả lòng tự phụ của người đó bắt buộc họ giữ hoài thái độ ấy và tiếp tục nói "không" hoài.
Tôi phải nhắc lại câu đó: Phải, phòng này đẹp thật. Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".
Và nếu chúng ta không cẩn thận, thì khu vườn này không còn lấy một cây. Khi chúng ta biết rằng chúng ta đáng bị phạt, thì can đảm nhận lỗi trước ngay đi, chẳng hơn ư? Mình tự khiển trách mình chẳng hơn để người khác mắng mình ư? Hãng biết rằng tính không lộn.
Khi ông về nhà, sau cả một buổi chiều mệt mỏi vì ứng đối xã giao với các công tước phu nhân linh mẫn, ông nghe bà chuyện trò ngây thơ mà óc được nghỉ ngơi. Chỉ nhờ vài giọt i-ốt, mà tiệm bào chế nào cũng có bán nên bạn khỏi phải sống trong các dưỡng đường dành cho những kẻ bất thành nhân. Đó là quy tắc thứ chín.
Nhưng họ mắc phải cái lỗi thông thường là chỉ nghĩ tới cái họ muốn. "Ông có biết rằng ở Brooklyn này, không có ai trùng tên với ông không?". Sau khi diễn thuyết một hồi lâu, Lincoln bắt tay ông bạn già, chúc ông ta bình an và mời ông trở về Illinois, chẳng hỏi ý kiến ông ta một chút chi hết.