Nhưng, khi vì rủi ro, người bếp làm cháy món thịt quay thì bà đã không phàn nàn, còn vui vẻ tha thứ mà ăn. Sau khi ông chết, người ta tìm thấy trong tờ của ông. Bạn đặt nó luôn luôn trên bàn giấy và thường mở nó ra.
Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm. Chỉ trích là vô ích (nó làm cho kẻ bị chỉ trích phải chống cự lại và tự bào chữa) mà còn nguy hiểm, oán thù. Một nhà tâm lý trứ danh nói: "Hết thảy chúng ta đều cần thiện cảm, như được người khác khen, hoặc khuyến khích, hoặc an ủi.
Ngài nói: "Chúng ta ở ngay bờ một vực thẳm. Tôi chắc chắn vậy, không ngờ vực gì nữa. Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ.
Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết. Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công".
Thiệt là nhã nhặn và lịch thiệp! Đây, bức thư đó đây: "Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac. Cha mẹ cậu nghèo lắm. Có? Ông bà thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm.
Nhưng tôi không phải cho ông hay rằng ông đã làm vài điều mà tôi không được hoàn toàn vừa ý. Tự thấy cái quan trọng và uy thế mới của mình, anh hài lòng và tiếp tục làm không phàn nàn chi hết. Nhưng tôi dằn lòng xuống.
Cô rộng rãi quá, cháu cảm động lắm, nhưng thiệt tình cháu không thể nào nhận được. Sự giao thiệp đó nung đúc cho cậu một đức tự tin quý báu, một hoài bão và một hy vọng cao xa, xoay chuyển hẳn cả cuộc đời cậu. Và có lẽ, họ chỉ đợi tôi quay lưng đi để nhóm lửa lại, đốt cả khu rừng cho đỡ tức.
Ông làm ra sao? Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời. Phải làm sao cho sự học tập của bạn thành ra một trò chơi vui mà mê được. Y lái xe đi thử một vòng lớn, trở về tuyên bố: "Nếu có thể mua với giá 5.
Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình. Thứ này bằng cây sồi mọc bên Anh, phải không ông? Hơi khác thứ sồi mọc bên ý.
Chỉ vài lời khen giản dị đủ cho thành một người tề gia giỏi nhất, cần kiệm nhất. Con chuột Mickey mà những ai ưa hoạt họa đều biết, đã nổi danh đến nỗi có tên trong tự điển mới, và một hãng chế tạo đồ chơi, khéo lợi dụng tên nó mà khỏi bị vỡ nợ. Người đó chỉ còn làm đủ bổn phận thôi.