Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.Nhưng lại thấy buồn nôn.Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác.Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục.Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.Sức khỏe phải tự mình giữ.
