Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Chúng tôi làm theo luật. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Nhiều điểm rất giống tôi. Nên bạn bỏ qua như không. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Nhu cầu của bạn không cao.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Em vẫn biết là anh bất mãn. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá.
Cuốn sách thì vớ vẩn. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Thôi, bác đừng xuống.
Nhiễm thói ấy mất rồi. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác.
Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.