Và vì thế, nó mạnh hơn. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Nhưng thấy cũng hay hay. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.
Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.
Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.