Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Mọi thứ đều không mới.Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.Cái cuối có phần họ nói đúng.Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.