Fresex

Phang em gái xinh đẹp mới lớn

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.

    Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.

    Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.

    Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Cũng là để thăm dò phản ứng. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.

    Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.

    Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.

    Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.

    chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.

    Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.

    Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Tôi cất tờ giấy vào cặp. Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap