Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.
Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Giọng trầm thường xuất hiện. Và một số lí do khác… À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.