Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.
Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Tôi yêu và thương bác tôi. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua.
Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Phải hết sức giữ gìn. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…