Thôi, tôi trôi qua em rồi.Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầyCon người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Không phải ai cũng ít ngộ nhận…Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được.Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.