Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Bác là bác rất không hài lòng.
Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Bác không hài lòng một tí nào. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Nhưng không phải là tất cả. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.
Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Hắn cũng đang không cảm nhận được.
Q của lí trí không tự an ủi được. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Chúng xèo xèo sền sệt. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Và ông vội ngoảnh đi.