Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên.Cháu thấy bác tội lắm.Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn.Rõ ràng phải đi trình báo.Và có lẽ cả hướng thiện.