Tổng thống Theodore Roosevelt khi ngồi tại Bạch cung đã nói như vậy.Nếu con người mất cả hai chân kia còn có thể sung sướng, vui vẻ và tự tin được, thì tôi, một người đủ cả hai chân, có lý gì lại không sung sướng, tự tin như ông ta.Bây giờ nhớ lại, tôi cũng ngạc nhiên về sự thay đổi gần như khó tin đó.Chắc chắn có điều này: Nếu tôi cứ nghĩ rằng thế nào cũng "chết" thì lời bác sĩ tiên đoán sẽ thành sự thực.Và khi được nghỉ ngơi rồi thì lại thương tiếc quảng đời đã qua, và thấy như có cơn gió lạnh thổi qua quảng đời đó.500 dặm mà không thấy bệnh khác chút chi, phải không? Ba biết vậy vì chính con làm cho con sinh bệnh.Tôi trốn hết thảy bạn bè.Cháu hỏi tôi: "Má làm gì đó?".Tôi viết nhiều chương trong cuốn này ở bên bờ "Hồ Bán Nguyệt" tại miền núi đá xứ Canada, nơi mà tôi làm quen với vợ chồng bà Herbert H.Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ:
