Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.Nước mắt tôi lại rơi.Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.Còn tĩnh tâm mà viết.