Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi.Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian.Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.Nhưng mệt mỏi thì sao.Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.