Không phủ nhận thực tế. Một trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison. Nếu bạn nói từ hồi còn bé xíu đã là một fan của họ thì có thể họ sẽ nhăn mặt ngay.
Một người hỏi George: Ông nghĩ gì về những bác sĩ ngày nay?. Tốt nhất nên vạch ra sơ lược những ý chính trong đầu. Một là, giúp bài nói trở nên thuyết phục hơn.
- Nhưng đây là câu lạc bộ Rotary. Ban kiểm tra là ai? Là một hoặc vài người bạn của bạn đang ngồi chung với đám đông bên dưới. Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng biết nên nói chuyện với người nào…
Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill. Và sau cùng tôi đã rút ra một kết luận chắc như đinh đóng cột: Trong tương lai, nhân loại còn phát minh ra những phương tiện thông tin kỳ diệu hơn nữa.
Thời tiết không khá lên nhưng thang máy đã hoạt động lại. Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Không, anh ấy đã đúng dậy được… Chúng tôi không biết anh ấy là ai…
Cho tới khi kết thúc chương trình, nhà triệu phú lúc nào cũng hóm hỉnh và hài hước. Đôi lúc bạn tiếp xúc với người giàu có và nổi tiếng, thì việc của bạn lúc ấy không phải là đứng đó để run hay hồi hộp. Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh!
Nhưng trong chương trình của tôi, điều này làm cho Stevenson trở nên rất tuyệt vời. Không nên chia buồn bằng câu nói: Tôi biết anh rất buồn, rất đau khổ… Vì câu nói này là thừa. Nixon còn có một tính cách thứ năm mà tôi chưa đề cập.
Đôi khi câu chuyện này được tranh luận suốt cả bữa tối. Quả thật tôi rất thích được trò chuyện với những con người như vậy. Bao nhiêu tự tin trước đó biến đi đâu mất, cậu không thể trình bày một cách thuyết phục để bán được một cuốn sách nào.
Cũng như vậy, bạn hoàn toàn có thể tiếp nhận được những kiến thức quý báu từ những năm tháng ở cạnh người lớn trong gia đình. Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Tôi kể lại câu chuyện này không phải chỉ để bạn cười giống Benny.
Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa. Chúng diễn ra ở những nơi đắt đỏ và người ta ào ào tới đó. Nếu làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật.