- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trên đường từ khu rừng Mê Hoặc về đây. Chàng biết rằng Merlin không bao giờ lừa gạt ai cả. Cha mẹ tôi không muốn để mọi người biết chuyện nên đã phải đổi nhà, đổi xe, đổi cả hàng xóm lẫn bạn bè và chúng ta cũng mất liên lạc từ ngày đó.
Và có lúc tôi đã phải nhận thức ăn thừa từ những người hàng xóm tốt bụng. Nếu nhổ nó lên thì chàng sẽ chết. - Cậu nghĩ thế thật sao? Có thật cậu chỉ đơn giản nghĩ là tôi đã quá may mắn phải không?
- Ngươi và con ngựa đen của mình đang làm gì bên hồ của ta đó? Các ngươi đã uống xong rồi. Chàng có thể nghỉ ngơi bây giờ và ngày hôm sau mới bắt đầu làm cũng chẳng sao. Tôi cứ luôn thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy đến với cậu.
Và Nott không thể nào chịu đựng nổi cảm giác đó. Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong. Người hiệp sĩ chân chính không trông chờ vào sự may mắn, và không chỉ nghĩ đến mình.
- Lần đầu tiên, giọng nói của bà không còn chứa đựng hai sắc thái đối nghịch nhau nữa. - Gia đình cậy đã may mắn khi bất ngờ được thừa hưởng một gia tài lớn. Thỏa thuận trao đổi của chúng ta rất đơn giản: Ta nói cho mi biết chỗ mọc của Cây Bốn Lá thần kỳ, còn mi sẽ giết Merlin cho ta.
trong vườn hoa của lâu đài của Merlin. và nhìn, nhìn thêm này. hay thực hiện nó ngay khi có thể.
Câu chuyện giản dị này có thể được áp dụng rất rộng rãi cho tất cả mọi người và có khả năng khích lệ một cách độc đáo. "Cây Bốn Lá thần kỳ dĩ nhiên mọc lên từ lòng đất. Lúc đó, Nott hiểu được tâm trạng của những người khi biết rằng may mắn đã không mỉm cười với họ.
Và ông bước xuống đến bên anh. Tuyệt vọng và không còn tin vào mình nữa. Trái lại lúc nào ta cũng ban đều cho mọi người một cách công bằng.
Suốt bảy ngày qua, những người thợ xây đã làm việc cật lực để lát gạch cho khu vườn. Ngươi cũng giống như hầu hết mọi người, thật thiếu kiên nhẫn! Ngươi cần học tập tính kiên nhẫn của các loài cây. Morgana đã rất hiểm độc.
Ngay ngày đầu tiên thần Gnome đã nói với ta là không có cây bốn lá nào mọc trong khu rừng này cả, và chắc là thế thật. Mụ ta giờ đã hết cười nổi. Ngay cả vợ tôi cũng bỏ tôi mà đi.