Fresex

Em học trò ngon thế này thì thầy giáo chủ nhiệm sao chịu nổi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Ta sẽ ngủ lúc nào không hay. Ta hãy vui vẽ và sung sướng hưởng nó đi". Thí nghiệm ấy làm tốn cho họ 20.

    Đúng, đúng như vậy - Không có một người nào hết. Thử đoán coi hai mươi lăm năm nữa, anh Howard sẽ ra sao? Lúc đó, những người hiện nay chế tạo thực phẩm sẽ về hưu hoặc chết, nhường chỗ cho những thanh niên đầy nhiệt thuyết và sáng kiến. Cô Edith Cavell bị buộc tội chưa chấp, chạy chữa và nuôi tại nhà cô ở Bruxelles một số quân nhân Anh, Pháp và giúp họ trốn sang Hoà lan.

    Hãy chọn một người đáng tin cậy, thí dụ như một người thân thích, một viên thầy thuốc, một luật sư hay một linh mục. Chúng ta chỉ chắc chắn một điều là ta đang sống trong hiện tại. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa này đã không mất.

    "Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20. Trong cuộc kinh tế khủng hoảng, lương trung bình của nhà tôi là 18 Mỹ kim mỗi tuần. Và qủa thiệt chúng thấy liền.

    Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Tôi chuyên bán cho các luật sư một loại sách gần như là cần thiết cho họ. Vậy nếu chúng ta ưu tư, tại sao khôngcầu Thượng Đế giúp ta? Tại sao không "chịu tin có Thượng Đế, vì chúng ta cần có tin tưởng mới sống nỗi" như Emmanuel Kant đã nói? Tại sao không tự nhập vào cái động lực vô tận nó vận chuyển vũ trụ để tâm hồn được mạnh thêm lên?

    Bạn cho là lý tưởng quá, là ảo mộng quá không thi hành được sao? Không đâu. Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa. Thiệt ra, sự tăng lợi tức thường chỉ làm tăng số chi xuất và cũng tăng thêm chứng nhức đầu nữa.

    Đó, ý nghĩ của cuộc đời như vậy". Nghe ông nói lại càng bủn rủn thêm. Và kết quả ra sao? Kết quả là ông và ông anh vợ kiện nhau, làm náo động cả miền Vermont như một cuộc chiến tranh về pháp luật vậy, một chiến tranh vang động tới nỗi có người đã viết một cuốn sách nhan đề là Rudyard Kipling tranh hùng ở Vermont.

    Ông kể: "Tám năm trước, một hôm tôi khóa cửa nhà, leo lên xe hơi và lái về phía sông vì tôi tin ngày đó là ngày cuối cùng của tôi. Tự tìm hiểu và sống theo ý ta. Tôi kin kể: Lần đầu tiên từ giã miền đồng ruộng Misssouri tới Nữu Ước, tôi vô làm trong Hàn Lâm kịch trường.

    Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. Riêng tôi, tôi sợ tới nỗi gần như nghẹt thở, luôn miệng lẩm bẩm: "Chết rồi!. Quy tắc 5: Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lắng và mệt nhọc nữa

    Mình lo về chuyện gì vậy? Áp dụng luật trung bình xem việc đó có thể xảy ra được không đã!". Nhưng bà không chịu để ai thương hại mình, bà nhất định không để cho cố tật này làm bà trở thành một phế nhân. Kìa, đô đốc Byrd đã nói: "Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng".

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap