Ali,đã ròi bỏ cánh đồng kim cuơng của mình để đi tìm cánh đồng kim cuơng ở nơi khác vì anh ta không biết kim cuơng ở dạng thô trông ra làm sao. Hễ hết giờ là tôi vội vã trở về nhà, không còn là “người nổi tiếng” như trước đây nữa. Mãi đến cách đây vài năm,mọi thứ đã trở nên thật rõ ràng và các cuộc điều tra sâu rộng hơn đã chứng minh rằng sự khác nhau giữa anm và nữ về mặt sinh học đã hình thành một chuỗi hooc môn và thành phần hóa học khác nhau trong cơ thể chúng ta.
Thật ra,họ chỉ vận dụng tư duy sáng tạo của mình vào những sản phẩm tương tự nhưng hãy xem họ thành công ra sao “Từ một con người chỉ có thể bò lê bò lết như một con chó và ăn xin trên đường, bằng sự làm việc cật lức của mình, tôi đã trở thành một phép lạ ở Đài Loan. Khi hệ thống đẳng câp gây nên sự xáo động trong xã hội ,oomg đã sáng lập nên « Samathuvapuram »,nơi mà mọi người dân thuộc cá tầng lớp xã hội ,tôn giáo và cộng đồng khác nhau có thể chung sống với nhau.
Bức ảnh được tác giả chụp vào ngày Thống nhất lãnh thổ ,01/02/1997 Nói thẳng ra là chẳng ai thật sự nghĩ ngợi về chúng ta. Việc xây dựng “tổng hành dinh” của họ khởi sự vào năm 1965, khi sau cùng họ cũng đã xây cho mình một ngôi nhà, hai vợ chồng đã mất đến 20 năm kể từ khi cửa hàng National đầu tiên khai trương.
Nhà sản xuất của cô bảo rằng chỉ cần cao thêm 10cm nữa ,cô có thể trở thành diễn viên lớn . Trong trường hợp điển hình là của Liem Liong: chỉ cần một lá thư của ông là các ngân hàng sẵn sàng cho ông vay hàng triệu đồng. Ông vẫn nghĩ đó là một phần của Ấn Độ
“Hàng ngàn vĩ nhân đã khởi nghiệp như những thợ cắt tóc, những ông hàng thịt, người làm công nhật, thợ nề, thợ xây, thợ mộc, thợ mỏ than, người hầu, chủ quán rượu, thợ làm bánh mì, tá điền nghèo và quân nhân. Đầu tiên,ta phải phân tích xem "học hỏi" ở đây là gì?Một người học hỏi như thế nào?Ta học bằng cách quan sát,nghe ngóng,thử nghiệm và sao chép . Cửa hàng của bà cũng bị cháy cùng với số hàng dự trữ.
Ông là người sáng lập ra nhật báo « Murasoli » và viết hơn 100 quyển sách về các đề tài lịc sủ,xã hội và văn học. Tôi còn nhớ một lần nọ, cha đánh chị cả tôi mạnh tay đến nỗi chị không thể chịu đựng được nữa nên phải báo cảnh sát. Trước tiên ,hao phải được ép kĩ trước khi ta có thể lấy được tinh dầu của nó.
Một ngyaf kia, người quản lí bỗng nhiên mất tích và không thấy xuất hiện nữa. Niềm vui của tôi đến tột đỉnh khi chúng tôi “tiếp quản” trường đaị học năm 1974. Liệu có ai trong chúng ta có một cuộc sống như thế không? Một cuộc sống không có cảm giác đau đớn?
Điểm khác nhau chỉ là một con ốc đã biến đổi âm thanh thành tiếng nói. Một lần nọ, một người phụ nữ đến gần một cụ già nhỏ bé đang đung đưa trên chiếc xích đu trên hiên nhà. Chúng ta hãy tiếp tục theo dõi câu chuyện.
“Càng tin tưởng, bạn càng trẻ chung; càng phiền não, bạn càng nhanh già; càng tự tin, bạn càng trẻ chung, càng lo sợ, bạn càng già cỗi; càng nhiều hy vọng, bạn càng trẻ trung, càng nhiều thất vọng, bạn càng già cỗi”. Như vậy, theo phương châm trên, trong mọi việc ta làm, trước tiên ta nên là “người cho” và sau đó mới là ‘người nhận’. Nói cách khác, ta không có được cơ hội nếu không trải qua những rủi ro, điều mà ta sẽ trải qua trong cơn khủng hoảng hay rắc rối.
Mặc dù đảng của cô thắng nhưng cô bị bắt giam trong 6 năm tù. Nhưng hãy cẩn thận, mỗi “nhân” chín sẽ thành một quả tương đương với nó. Không mạo hiểm,không thất bại .