Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Nhưng không phải sở thích. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt.
Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Người bảo đời là bể khổ. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.