Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh.Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
