“Nếu dành thêm 30s để ngắm nhìn tất cả những điều bình thường, nhỏ bé nhất trong cuộc sống,… đôi mắt ta sẽ tràn ngậpHai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh.- Lại cãi nữa à, gì mà hoài vậy, mỗi người nhịn nhau một chút cho êm nhà êm cửa chứ gì đâu mà.Đang buâng khuâng từng bước chân nặng nề xuống phía cổng ra, bỗng Chíp trượt chân ngã.Cảm thấy cô đơn và trống trải, cô tấp vào một quán nước.Trong một lần ba mẹ đi vắng, phải ở nhà một mình, cảm giác cô đơn và trống trãi bỗng trở nên lớn hơn bao giờ hết, dường như đã vượt quá mức chịu đựng của mình, tôi bật khóc.“Khi giữ sự nhạy cảm trong tay, cái bạn nhận được là nước mắt.Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình.Hạnh phúc là khi bạn biết chấp nhận những gì mình đang có và không ngừng nổ lực vươn đến những khát vọng và mơ ước.- Em có thể nói chuyện với anh một phút được không? – Lâm Vinh nói tiếp.
