Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Hôm nay chị bạn ra viện.
Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Bác cũng bị đau chân. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.
Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Hoặc biết nhưng không rõ.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau.