Khắp nơi chỉ trích anh chành "thần đồng" như bảo táp: "Y thế này, Y thế nọ. Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc. Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy.
Bi kịch hồi tuổi thơ và tuổi xanh của tôi là cảnh nghèo. Ông bạn công sự với tôi đã có dịp nhận thấy rằng khi một người đàn bà có thể thổ lộ tâm tình, người ấy thấy nhẹ nhàng biết bạo. Bỗng tôi thấy trọng tài đưa tay Tunney lên, nhận rằng y đã thắng: Tôi không còn vô địch nữa rồi! Tôi xuống đài, về phòng thay đồ, dưới mưa lạnh [19] và rẽ đám khán giả mà đi.
Hai người thỉnh thoảng lại đổi máy lẫn nhau để xem ai được nhiều bù loong. Nghĩ vậy tôi không lo lắng vô lý nữa và thấy khoẻ khoắn trong người. Anh ta vẫn không sao ngủ được, không sao thấy buồn ngủ như xưa.
Và tôi ghét ông chủ của tôi biết bao, cái người mà lúc nào cũng rầy la, quạ quọ. Vậy bạn thử đoán có bao nhiêu kẻ thoát chết ấy đã cảm ơn ông ta hoặc chịu khó gởi cho ông ta một bức thiệp chúc năm mới? Bao nhiêu? bạn đoán đi. Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).
Người giữ ngục vốn quý mến ông, khi đưa cho ông chén thuốc độc, y nói: "Sự thế đã vậy, xin ông rán vui vẻ coi thường nó đi". Có 20 ngàn cách kiếm ăn, các bạn thanh niên biết vậy không?, Không ư! Kìa, bạn coi một trường nọ, hai phần ba nam học sinh chỉ biết lựa có 5 nghề trong số 20. "Tôi bắt đầu suy nghĩ về lỗi lầm của tôi và quyết định trước khi đầu cơm, sẽ rán tìm ra bí quyết của nghề ấy.
Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này. "Tôi theo đúng đúng như vậy, rồi sau hai tuần, tôi đặt mình nằm là ngủ được. Ông ta lượm hằng triệu bạc mà chết, chết hồi có 61 tuổi.
Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ khả năng về thể chất và tinh thần của ta thôi. Họ kiêu hảnh là "tu mi nam tử", họ có thể chiến đấu một mình được. Bạn bè mờitôi lại nhà họ ăn lễ, nhưng nghĩ mình có mặt chỉ làm cho người khác buồn lây, nên tôi từ chối hết.
Dù bạn có khon ngoan đến bực nào cũng không chèo kéo được định mạng để nhờ xoá bỏ hộ nửa giòng. Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần. Không còn phải suy nghĩ gì cả.
Bài thơ đó là nhà soạn kịch trứ danh ở Ấn Độ là ông Kalidasa làm và ông William Osler chép lại, luôn luôn để trên bàn giấy ông: Sau những thành công rực rỡ đó tới những thành công khác trong một châu du khắp hoàn cầu. Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông.
Khi giải ngũ, ở Hải Quân về, tôi được rõ cảm tình của họ. Nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên hoặc bất bình vì tôi không tưởng tượng được một thế giới vắng mặt những hạng ấy". Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được.