Nó là trạng thái thường phàm của hầu hết mọi người.Bây giờ khi ngắm nhìn cội cây, đôi chút nhận thức đó vẫn còn hiện diện, nhưng tôi có thể cảm thấy nó trôi tuột đi.Sau đó, cảm nhận cơ thể nội tại một cách toàn diện, như thể cơ thể này là một trường năng lượng duy nhất.Tri kiến ấy cho phép bạn quan sát được thực thể đó.Từ đó bạn quên bẵng đi sự kiện cốt yếu rằng, bên dưới các ngoại hình vật chất và sắc tướng cách biệt nhau bạn vốn hợp nhất làm một với mọi sự vật đang hiện hữu.Hãy lười nhác hay không hành động gì trong phạm vi khả năng của bạn.Gánh nặng thời gian đã tích lũy ngày càng trầm trọng thêm trong tâm trí con người.Chúng ta có thể biến đổi mối quan hệ suy mê bám víu thành mối quan hệ chân thật không?Bạn cũng không còn gây ô nhiễm cho Trái đất tươi đẹp này nữa, cho không gian nội tại của bạn nữa, và cho linh hồn tập thể của nhân loại nữa bằng tính tiêu cực của việc tạo tác ra các vấn đề.Tôi thấy được tầm quan trọng tối thượng của cái Bây giờ, nhưng tôi không thề hoàn toàn đồng ý với ông rằng thời gian hoàn toàn là ảo tưởng.