Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận. Giám đốc phòng thương vụ Ken R. Cha đã coi con như người lớn.
Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ. Nhà buôn ở arizona nghĩ rằng ông lớn đó biết điều lắm và biết sự xét đoán của thân chủ là có giá trị. Hồi đó, cho mãi tới bây giờ cũng vẫn vỏn vẹn có hai người đó làm hội viên thôi.
Phải, rồi sao nữa? Bạn xoa tay hoan hỉ. Ông Adamson hỏi ông về những nỗi khó khăn buổi đầu và ông cảm động, kể lể về cảnh nghèo khổ của ông hồi nhỏ: Bà mẹ góa, nấu cơm cho khách trọ, còn ông thì làm thầy ký, sao khế ước cho một sở bảo hiểm để kiếm mỗi ngày 5 cắc. Lúc đó, cha mẹ mới tự hỏi: "Làm sao cho nó muốn sửa đổi được".
Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp. Nếu chồng bảo vợ chiếc áo bạn năm ngoái vừa vặn và đẹp lắm, thì vợ sẽ không khi nào muốn đổi chiếc áo đó lấy một chiếc áo đúng mốt tân thời nhất ở Paris. Than ôi! Chẳng bao lâu, lửa thiêng đó chập chờn, lu mờ và tắt hẳn.
Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi. Ông hỏi bà cô: - Thưa cô, nhà cô cất năm 1890? - Phải, chính năm đó.
Bạn cũng có thể bắt một người làm công phải chăm chỉ làm việc cho tới khi bạn quay lưng đi, bằng cách dọa tống cổ hắn ra cửa. Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết: Họ sống bên nhau, như để trả một cái nợ tiền kiếp cho nhau vậy.
Nhưng chỉ cần ngó về quá khứ của tôi, cũng thấy rằng đời tôi có một đôi khi thay đổi do một lời khen hay khuyến khích. Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông. Nhà chế tạo đó vẫn tiếp ông, nhưng không bao giờ mua giúp ông một kiểu nào hết, chỉ ngắm nghía kỹ những bức vẽ của ông rồi nói:
"Khi bạn lầm lỡ, hãy vui lòng nhận lỗi ngay đi". Rồi thì một sự lạ lùng xảy ra. nhưng, nghĩ kỹ, lỗi đó cũng không nặng gì, chỉ là.
Bạn muốn người ta thừa nhận tài năng của bạn. Một nhà tâm lý viết: "Thử bình tâm tự xét, bạn sẽ thấy điều mâu thuẫn sau này: bạn mê man chú ý tới việc riêng của bạn mà thờ ơ với hết thảy mọi việc trên thế giới. Tôi biết một tiểu thuyết gia rất sợ làm phiền lòng những người thân, đến nỗi không dám để lộ ra nét mặt, những tình cảm của ông khi ông âu sầu, lo lắng.
đi lại như hồi trước. Bạn có khi muốn rầy cháu nhỏ. Trong phiên nhóm, một ông tòa hỏi ông S.